Hiển thị các bài đăng có nhãn Tản mạn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tản mạn. Hiển thị tất cả bài đăng

14/6/15

Con có lỗi...

Ba mẹ ơi, con buồn!!!

Hôm nay sao tiết trời lạnh quá, mưa rơi từng hạt tí tách ngoài kia như mang nặng trĩu nỗi buồn, từng hạt mưa là những hạt buồn gieo vào tâm hồn con... 
Hôm nay con buồn quá!, đã rất lâu rồi con mới có cảm giác này, con tưởng đã dứt bỏ được nó từ rất lâu rồi nhưng không phải, cái cảm giác của ngày đầu tiên mẹ đưa con đi học, cái cảm giác thoáng thấy khi con làm điều gì khiến ba phải buồn, con không hiểu vì sao hôm nay con có cảm giác này, con thật không hiểu nổi, ngoài trời mưa từng hạt nhưng sao lòng con đau quặn thắt... con lo lắng, con... từng dòng nước mắt sao cứ tự tuôn, con lo lắng một ngày nào đó con không được nhìn thấy ba và mẹ nữa, không hiểu sao con lại như thế này nhưng hôm nay con rất thành thật với bản thân con.

Con là một đứa con trai đã từng học được cách làm sao để trở nên mạnh mẽ, nhưng hôm nay con lại trở về là một đứa trẻ yếu đuối ngày nào, hôm nay con cảm thấy rất rất buồn, canh 3 rồi con vẫn ngồi đây, từng cơn gió buốt giá lùa qua cửa sổ nơi mà ko còn hơn ấm nào cho con! con buồn quá... Con nghĩ lại, con thấy rất có lỗi với ba mẹ, là một thằng con trai, từng nay tuổi đầu mà chưa lo được cho ba mẹ mà toàn phải để ba mẹ lo cho, thực sự con quá có lỗi với ba mẹ. Con xin lỗi ba mẹ nhiều lắm...
 

Con sợ một ngày nào đó con chưa đủ lớn mà phải rời xa ba mẹ thì ba mẹ biết phải làm sao. Ba mẹ biết phải sống thế nào trong khi con rời xa. Hôm nay con bị ốm ba mẹ à,,, con không biết mình bị làm sao, con lại nhớ ngày mà con mới xuống thành phố học, ôi cái ngày ấy sao thật thảm thương, con bị siêu vi tưởng như không qua khỏi, cả gia đình trên quê đã sốt vó lo cho con dưới này, mẹ đã không ngần ngại bỏ cả công việc để xuống đây với con, còn ba thì không ngừng gọi điện hỏi thăm con, con cảm thấy thật hạnh phúc lắm, con nhớ lúc đó cái cảm giác khó thở, ăn thì không ăn được, trong bụng thì không có gì mà lúc nào cũng nôn với đau bụng đi ngoài, con tưởng mình không qua khỏi nhưng mẹ cứ bắt con ăn để lấy sức mà vượt qua. 

Rồi đến lúc con không chịu nổi, mẹ đã đưa con vào viện chạy khắp nơi để con được khám đầu tiên :(, Và rồi con đã khỏi bệnh, lúc đó mẹ có biết là đứa con này yêu mẹ đến chừng nào không? :(((( Con buồn quá, con muốn khóc, con khóc vì ba mẹ đã hi sinh quá nhiều cho đứa con này... Hồi nhỏ khi bị thương hàn con cũng như vậy, cũng suýt một lần không qua khỏi. Ốm cả tháng trời nhưng con không biết phép màu nào đưa con qua được nó! Con nhớ những ngày mẹ chăm sóc cho con từng miếng ăn giấc ngủ khi con ốm, luôn bên con khi con bị sốt, con mở mắt ra lúc nào mẹ cũng kề bên... Ôi chao tay mẹ thật ấm áp biết bao. 

Ngày hôm nay cũng vậy, tại nơi này, bây giờ con đang rất mệt... khi ngoài trời cứ mưa những hạt buồn rơi vào tim con sao con quặn thắt, trời lạnh lắm ba mẹ à. Chắc cũng không lạnh bằng cái lạnh trên quê mình đâu mà. Con có cảm giác bất an, con lo lắng và lo sợ cho chính con. Con sợ con không đủ sức khỏe để bước tiếp. Con sợ một ngày nào đó con không bước được nữa, hiện tại con đang bị gục ngã vì đôi chân tê cứng, làm sao con bước tiếp được đây hả mẹ? Con có nhiều nỗi lo lắm, con không bước tiếp được nữa thì ai sẽ lo cho mẹ và cả ba nữa, cả 2 tuần nay con không ăn được gì rồi, con ăn mà toàn bị đau bụng thôi, con nghĩ là nó không bình thường rồi ba mẹ à :((((((, Ôi sao lại có thứ bệnh quái ác như vậy chứ hichic... 

Hơn 1 năm trước mẹ đưa con đi nội soi con tưởng mình ra đi từ đó rồi, thực sự con lo lắm. Nhưng kết luận của bác sỹ khiến cả nhà ta vui mừng. Con không biết kết luận đó có phải đúng của con không nhưng từ đó đến giờ con vẫn nơm nớp lo sợ vì triệu chứng nó ba mẹ à :'(. Cả đến ngày hôm nay con vẫn thấy nó hiện hữu bên con, con sợ và nó đã trở thành ám ảnh với con mất rồi ba mẹ à :'(. 
Đôi khi con buồn lắm, rất buồn vì mới 20 tuổi đầu đáng lẽ ra là cái tuổi sung sức nhất đời trai lại bị vướng vào những căn bệnh như vậy. Có khi đang đi chơi cùng bạn cũng bị, nhất là những hôm thi cử căng thẳng con đành phải nhịn đói để gạt bỏ nó, hôm trước con mới bước vào phòng thi mới đặt bút viết bài đã phải chạy vội vào WC, Ôi sao con cảm thấy khổ quá :'(, bạn bè con đứa nào cũng khỏe mạnh, mình con ốm yếu, con thực sự rất buồn. 

Người ta nói có bệnh thì chữa nhưng vô bệnh viện rồi thì số phận bỏ mặc cho định mệnh thôi ba mẹ à :'(... Con đang rất lo lắng cho tương lai của con, con bị như thế này rồi sao tiếp tục theo đuổi ngành này trong khi nó liên quan mật thiết đến sức khỏe, cả đời ba mẹ vất vả nuôi con nên người mà con lại bị thế này. Ôi không... con tuyệt vọng quá !!! :(((((((... Ba mẹ ơi, con phải làm sao???? Con phải làm sao bây giờ :'((((((((... Nỗi buồn cùng cực, con đang rất tuyệt vọng, con mệt lắm, con mệt cả thể xác lẫn tâm hồn...Mặc dù nụ cười luôn nở trên môi nhưng cuộc sống của con chưa bao giờ là ổn cả ba mẹ à. Cuộc sống này không công bằng chút nào đúng không ba mẹ, người ăn không hết kẻ lần chẳng ra... Nhưng con đành phải chịu thôi vì cuộc sống mà ba má, khi sinh ra ai cũng như nhau mà tại sao con hơi bất hạnh sao có đủ sức khỏe để bước tiếp bây giờ :'(((((((((

Đôi khi con tự hỏi có phép màu nào giúp con vượt qua nó không. Vì ba mẹ con muốn con vượt qua nó nhất định con phải vượt qua nó. Khổ đến mấy con cũng sẽ cố gắng hết sức, ba mẹ ơi, con sẽ trở về với ba mẹ nhưng không phải về tay không, con phải lấy lại những gì đã mất, con phải bù lại những gì con không được có. Con phải bù đắp lại cho ba mẹ những ngày ba mẹ phải chịu đựng đắng cay khổ cực vì con. Con sẽ mạnh mẽ hơn, con phải vượt qua nó đúng ko ba mẹ :'(, Con ở nơi xa nhưng luôn hướng về ba mẹ, ba mẹ hãy đợi con trở về nhé!. Con yêu ba mẹ nhiều lắm! con sẽ vượt qua nó vì ba mẹ, vì chính con chưa thể ra đi trong khi con chưa làm được gì cả. :'(((((

Nhật ký đứa con nơi xa (Tphcm_3h44_14/06/2015)

Mùi thời gian

Mảnh vườn sũng nước sau trận mưa đầu hạ. Đám lá căng mọng, mướt mát. Những vảy nước li ti, vương bám trên màng mao diệp. Hồ như run rẩy trước sự mỏng manh. Chúng tìm nhau, đọng giọt, nặng dần, rồi buông thót. Những tiếng tạch, tạch… đục trầm, như một sự quan hoài, cố vọng, trước khi thấm vào lòng đất.

Một buổi sáng như thế, lâu lắm rồi, lâu như câu chuyện cổ xưa xửa xừa xưa.
Nó lũn cũn - hàng giậu - những lùm cây dại. Và mẹ nó, bằng những nút lạt tre, cặm cụi vá lại những khoảng rào, trống hoác bởi thời gian.


Nó chợt chun mũi, Một thứ mùi lạ hoắc. Hăng hẳng, ngầy ngậy. Không hẳn thơm mà cũng không rõ thối. Vừa như rất nặng mà lại quá đỗi mông lung… Thứ mùi ấy, gần giống như mùi khói bếp, mà lại mang khí lạnh của hơi sương. Thơm thơm mùi cơm nếp, nhưng lại lẩn quất vị khăn khẳn của sình lầy. Nó khiến người ta sây xẩm, nhưng lại bắt người ta cứ muốn hít thêm, cứ muốn nhấm nháp. Nó, vừa như xua đuổi, vừa như là sự chiêu tuyết.

Mẹ nó bảo : “Đấy là mùi ma nấu cỗ”!

13/6/15

Nhật ký ngày 12 tháng 6

Ngày 12.6.2015 tôi bắt đầu viết nhật kí.

Tôi viết ra đây cốt là để lưu giữ lại cái cảm giác lúc này.
Anh - một người sẵn sàng làm bất cứ thứ gì vì tôi, một người yêu hết mình, một người cho tôi tất cả những thứ mà tôi muốn, một người đôi xử tốt và ấm áp với tôi. Tôi yêu anh. Nhưng tôi đã mắc phải một sai lầm to lớn mà bản thân tôi không thể nào biết được. Tôi không trân trọng anh, tôi đánh mất anh dần qua những lần cãi nhau vô lí chỉ vì tôi thích thế, đánh mất anh qua những hành động mà anh không thích nhưng tôi vẫn ngoan cố làm, đánh mất anh qua những lần tôi "uh" mặc dù anh bảo tôi phải "dạ" vì đó là phép lịch sự tối thiểu đối với một người lớn tuổi hơn mình là anh, đánh mất anh qua những lần tôi vô tâm làm anh buồn... 


Sai lầm của tôi cứ tiếp diễn và anh thì chịu đựng. Đến một ngày anh ra đi, bỏ lại tôi giữa bộn bề nỗi nhớ thì tôi mới hiểu là mình cần anh như thế nào. Anh - một chàng trai đầy niềm kiêu hãnh đã nhún nhường trước tôi, cho tôi cái quyền mà những cô bạn gái cũ chưa bao giờ có được. Anh - trao cho tôi cả niềm hi vọng và tin tưởng để rồi nhận lại từ tôi là sự tổn thương. Tôi ngu ngơ vô tâm, vô trách nhiệm trước tình cảm mà anh dành cho tôi, và cả tình cảm mà tôi dành cho anh. Cái khoảnh khắc mất anh, tôi hiểu được là mình đã phạm phải sai lầm to lớn nhường nào. Tôi cảm nhận được nỗi đau của anh, sự cô đơn, tổn thương của anh. Tôi tự hỏi làm sao tim tôi có thể đập theo nhịp trong khi nó đang đau đớn như muốn xé nát cả con tim như vậy? 

Và tôi hiểu cái cảm giác làm người mình thương yêu nhất tổn thương nó đau như thế nào. Đau như xé lòng. Tôi khóc ngất đi. Hi vọng những giọt nước mắt đau thương kia có thể làm mát con tim đau đớn đó, nhưng không. Tôi càng khóc càng mất kiểm soát. Tôi như phát điên lên. Tôi năn nỉ, cầu xin, bấn loạn. Sau tiếp những ngày sau đó tôi vẫn không bỏ cuộc. Tôi nhắn tin cho anh, tìm đến a. Cố gắng xoa dịu cơn đau trong anh một cách bất lực. Anh vẫn còn yêu tôi. Anh vẫn quan tâm tôi. Điều đó làm tôi vui lắm và cảm thấy bản thân mình đã có chút hi vọng. Rồi vào đêm đó, tôi lại phạm phải sai lầm. Sai lầm của tôi là nhớ anh quá nhiều, tôi nói chuyện với anh đến tận khuya, vô tình tôi nhắc lại nỗi đau trong anh. Tất cả sự đau đớn đó rủ nhau ùa về trong anh làm chàng trai mạnh mẽ của tôi đã không còn chống chọi nổi nữa rồi. Anh sợ. Anh không còn can đảm, dũng khí để mà yêu, tin tôi lần nữa. Anh quyết định từ bỏ tôi sau khi trao cho tôi ngần ấy yêu thương. Cái cảm giác cho đi tất cả niềm tin để rồi bị người mình thương yêu chiều chuộng nhất phá tan nó hẳn là đau đớn lắm. 


Chỉ cần nghĩ đến tội phạm tày đình mà tôi đã gây ra cho anh cũng đủ để rơi nước mắt. Tôi muốn bù đắp cho anh, muốn được yêu anh, muốn được làm tất cả cho anh như cái cách mà anh đã làm cho tôi. Nhưng anh không còn cho tôi cơ hội nữa rồi. Tôi đã nói với anh là tôi sẽ chờ. Chờ đến khi anh mở lòng ra với tôi một lần nữa. Tôi sẽ vẫn cứ bám víu lấy anh như một đứa trẻ không biết nghe lời. Tôi sẽ dẹp bỏ niềm kiêu hãnh, lòng tự trọng của mình qua một bên mà chờ đợi anh. Tôi muốn sửa chữa những sai lầm của mình, muốn chứng minh cho anh thấy tình yêu tôi dành cho anh to lớn nhường nào. Tôi sẽ chờ anh vì tôi có thể. Tôi sẽ thay đổi con người tôi, thay đổi tất cả, sống vì anh. Tôi sẽ cho anh thấy nỗ lực của mình. Chỉ cần anh mở lòng với tôi một lần nữa, tôi sẽ không bao giờ để anh phải thất vọng. Tôi cần anh.

Nếu một ngày nào đó tôi kiệt sức đến nỗi không còn khả năng chống chọi với cơn đau này, ai đó làm ơn hãy nhắc tôi đọc lại bài viết này. Tôi sẽ hiểu là nỗi đau mà tôi đang chịu đựng chả là gì so với những gì mà tôi đã gây ra cho anh. Tôi sẽ vẫn cố gắng vì mục tiêu sống của mình, đó là anh. Người con trai em yêu rất nhiều.

10/6/15

Vẫn giàu ước mơ


Oi nồng nóng quá là nhiều
Bảo quản thực phẩm bao điều gian nan
Kem, đá, giải khát, mọi hàng
Biến chất, ô nhiễm, lan tràn mọi nơi..
Muốn cho khỏe mạnh trong người
Vệ sinh, dinh dưỡng kịp thời làm ngay
Thực phẩm, đa dạng, đổi thay
Trước ăn phải nấu, hàng ngày nhớ ghi
Lưu giữ thực phẩm thường quy
Tìm rõ nguồn gốc, phòng khi dịch hành
Xà phòng, tay sạch, trước ăn
Sau khi giải quyết khó khăn trong người
Chẳng may nôn, ọe, bụng sôi
Cháo- Muối, nước sạch kịp thời uống ngay
Ô- RÊ -ZÔN uống cực hay
Bồi phụ điện giải, việc này phải nhanh
Tiêu chảy là bệnh đồng hành
Mùa hè, nóng ẩm lệ thành đã lâu
Vài dòng nhắn gửi tình sâu
Nóng Hè vẫn khỏe,vẫn giàu ước mơ...

Cuộc sống âm thầm

Ngày... tháng... năm...

Ngày lại ngày chỉ trong căn nhà này. Quanh đi quẫn lại không biết đến cuộc sống bên ngoài ra sao. Chỉ có mỗi niềm vui duy nhất là đứa con nhỏ.
Cuộc sống ở nhà chồng, không có người thân, bạn bè. Cô đơn, buồn tủi.
Có người có thể nhờ vả, tâm sự, duy nhất là chồng - thì chồng lại chẳng hề quan tâm, hỏi han một câu. Tại sao lại trở nên như thế chứ?



Từ ngày sinh con đến giờ tại sao anh lại thay đổi nhiều vậy. Chẳng lẽ anh đã hết yêu em rồi ư. Anh đã chán em ruồi???
Em đã sinh con cho anh một đữa con kháu khỉnh. Đã ở nhà để chăm sóc con. Vậy mà, cứ mỗi khi đi làm về không đi chơi thì anh cũng ngồi ôm máy tính. Đã lâu lắm ruồii chẳng hề có lấy một câu quan tâm, một cử chỉ tình cảm.
Đã bao đêm em nằm khóc một mình anh nào đâu có biết. Mà có lẽ,anh biết nhưng rồi anh cũng mặc kệ thôi.

Em buồn tủi nhiều lắm anh biết chứ? Sống cùng anh trong một nhà, gặp anh hằng ngày mà cứ như xa lắm. Cứ mỗi đêm lúc con đã ngủ say em rất muốn được anh ôm vào lòng như hồi trước một lúc. Để tình cảm vợ chồng được ấm áp hơn.
Nhưng cái em nhận được là gì? Chỉ tiếng ngáy ngủ hoặc đeo tai phone nghe nhạc mà thôi. Sao anh lại trở nên lạnh lùng với em như vậy chứ.

Anh của ngày xưa và bây giờ khác nhau nhiều quá. Vợ chồng ăn ở với nhau hằng ngày mà nhiều lúc em thấy như nhớ anh quá. Muốn được sà vào lòng anh, được anh âu yếm, được anh ôm thật chặt như ngày xưa.
Anh có biết hằng đêm em thức nhìn anh ngủ không? Nhiều lúc em muốn quàng tay qua ôm anh một tí nhưng lại sợ anh bỏ ra. Lúc đó càng buồn và hụt hẫng hơn. Đáng lẽ có con rùi thì chúng ta phải vui vẻ, hạnh phúc hơn chứ? Nhưng sao lại lạnh lùng, buồn tủi hơn thế này. Có bao giờ anh hiểu được cho tâm trạng của em không???

Viết bởi: noilongmuonnoi

9/6/15

Chùm thơ hoạ của nhiều tác giả và lời bình

CHIỀU...
Họa thơ của : Miên Hanh

Mãi lặng chiều hôm phủ bóng mờ
Trăng huyền dõi ánh tỏa hồn thơ
Hờn ai khói lãng mây choàng mỏi
Giận kẻ mờ sương gió bỡn chờ
Tím buổi người đi tìm cõi mộng
Se chiều kẻ đợi thấy lòng mơ
Còn đâu vọng ảo ngày xưa đó
Giấc điệp chìm sâu vẫn thuở nào...
Thể loại : "Cô nhạn nhập quần"
03.06.2015
Thơ : Bichyen Nguyen
____________________________
HỌA :
Ninh Vo

ĐÊM MƠ

Nắng tắt màn đêm phủ bóng mờ
Trăng tròn tỏa sáng gọi hồn thơ
Mây bay lãng đãng ai chờ đợi
Nước lặng lờ trôi bến đợi chờ
Thơ thẩn người đi tìm cõi mộng
Thẩn thờ đứng hẹn biết mình mơ
Còn đâu bóng dáng ngày xưa đó
Khắc khoãi đêm thâu nhớ thuở nào.
Thơ : Ninh Vo
________________________________
HỌA :
Hong Minh

BÓNG NHẠN MỜ

Dã dượi chiều đưa bóng nhạn mờ
Sương hờn dỗi nguyệt thả mành tơ
Nao lòng lữ khách ôm tình đợi
Tủi phận thuyền quyên níu hạnh chờ
Cứ tưởng trăng về khơi lối mộng
Đâu ngờ gió thoảng quyện đường mơ
Hoàng hôn trải nhẹ qua từng bước
Sóng phủ thời gian ngập chốn nào ?
Thơ : Hong Minh
_____________________________
HỌA :
Hưng Nguyên

MỘNG

Ngày êm chẳng gợn chút sương mờ
Núi thẳm in hình mộng nghĩa thơ
Cảm cánh diều bay người vẫn đợi
Buồn con nước chảy dạ không chờ
Trông mùa phượng đỏ trao màu nhớ
Dõi độ thu vàng gửi sắc mơ
Để những dòng thương hoài niệm cứ
Hòa theo ước vọng mỗi khi ngời...
Thơ : Hưng Nguyên
______________________________
HỌA :
Saola Sao

TRĂNG KHUYA

Lặng lẽ màn đêm bóng nguyệt mờ
Êm đềm ánh toả dỗ tình thơ
Vờn trên đỉnh núi trêu mây đợi
Giỡn dưới bờ đê ghẹo nước chờ
Thả dáng đưa tình leo lối mộng
Buông mình gửi ái đến đường mơ
Ngày qua tháng lại buồn đâu tỏ
Vẫn ánh trăng khuya tự thuở nào
Thơ : Saola Sao
______________________________
HỌA :
Quang Ha

MẾN THƠ
(Họa Y.Vận)

Màn đêm cứ mãi ngập lu mờ.
Để phận ta khờ tối nghĩa thơ.
Có hiểu cho rằng thi sĩ đợi.
Còn chi chọc nữa kẻ đang chờ.
Tròn canh chỉ ước hồn thi mộng
Đẫy giấc thầm ao thỏa dạ mơ.
Vẫn hiểu điều mong là...nợ đó.
Lòng nhân đã hứa toại...không nào?
Thơ : Quang Hà
_______________________________
HỌA :
Bich Sudang

BÓNG THỜI GIAN ...

Bóng của thời gian đã nhạt mờ
Lem màu kỷ niệm rối nhằn tơ
Buông rèm khép cửa thân mòn đợi
Trải chiếu cài then phận rã chờ
Chẳng muốn đèn soi vàng cõi mộng
Không màn nến rọi đỏ đời mơ
cây đàn lãng tử ngân sầu muộn
Gẩy khúc tình chung bỗng ngọt nào
Thơ : Bich Sudang
_______________________________
HỌA :
Văn Thơ

.. SỚM

Một sớm bình minh nẽo phủ mờ
Trăng viền nửa mãnh dạt dào thơ
Sầu vương sáo điệu ngân lờ lững
Tủi buốt đàn cung vọng thẫn thờ
Dãi nước vô tình êm ả mộng
Luồng mây hửu ý ngỡ ngàng mơ
Bay về biển vắng khơi hồn nhạn
Nhập cảnh tình lang cố mãi chờ
.. Thơ : Văn Thơ
. 04. Jun. 2015
_____________________________
HỌA :
XichLo Dap

ĐỢI CHỜ

Mành thu khóe liễu gợn sương mờ
Vẻ nguyệt canh tàn rũ sắc thơ
Bến nhỏ buông chèo ngang ngõ mộng
Đò thương ngả lái cạn đêm chờ
Chong đèn lẻ gối tơ nào quyện
Trở giấc đơn phòng dạ những mơ
Tiếng vạc kêu sầu năm bảy nỗi
Người đi bỏ hẹn ước hôm nào.
Thơ : Xichlo Dap
______________________________




CẢM NHẬN :
Phạm Văn Niêm

Thời tiết có bốn mùa:xuân , hạ , thu , đông.Mỗi mùa có 3tháng.Mỗi tháng 30 ngày.Mỗi ngày chia ra 3thời điểm : sáng, trưa , chiều..
Buổi sáng::bắt đầu cho một ngày mới.,việc mới.
Trưa : thời điểm tạm dừng (nghỉ ngơi).
Chiều : thời điểm chấm dứt ngày.(thời điểm kết thúc)..

VỀ BUỔI CHIỀU. Có những việc kết thúc tốt đẹp, hoàn hảo vui vẻ vì thắng lợi, thành công...lại cũng có những buổi chiều u sầu , buồn bã vì thất bại.khiến mệt mỏi ,lụy phiền.
Và dưới đây là một buổi chiều của nhà thơ BÍCH YẾN NGUYỄN Chiều lụy sầu.
****
Mãi lặng chiều hôm phủ bóng mờ.
Trăng huyền dõi ánh tỏa hồn thơ.
Hờn ai khói lãng mây choàng mỏi.
Giận kẻ mờ giăng gió bỡn chờ.
Tím buổi người đi tìm cõi mộng
Se chiều kẻ đợi thấy lòng mơ.
Còn đâu vọng ảo ngày xưa đó.
Giấc điệp chìm sâu vẫn thuở nào.
******
Cứ mỗi chiều ngồi nhìn bóng hoàng hôn phủ xuống bao trùm cảnh vật cho đến lúc đêm về.Người thiếu phụ âm thầm lặng lẽ ngắm nhìn khoảng không gian mênh mông với đày tinh tú...Trăng đã lên từ lâu có lẻ cả canh giờ rồi nên mới có ánh sáng tỏa xuống Ánh sáng vàng mơ thật huyền ảo ,buồn bã như cõi lòng cô phụ.
Đêm thơ mộng nhưng thật buồn vì cô độc, đơn lẻ dưới ánh trăng.Trong khoảnh khắc vắng lạnh tâm hồn thi nhân lâng lâng âng nhiều cảm xúc dâng tràn.
***
Mãi lặng chiều hôm phủ bóng mờ.
Trăng huyền dõi ánh phủ hồn thơ.
***
Cảnh gây xúc cảm lòng.Lòng chứa chan xót xa.,u uất.khi nhìn áng khói lam, sương chiều vướng quyện lãng đãng bềnh bồng trôi..Tiêng gió rì rào não nùng như tiếng lòng nức nỡ.

"Em hờn anh...vì tình anh như mây khói.,..bãng lãng mong manh...
""Em giận anh ... bởi tình anh như gió thoảng..Gió thoảng ru hồn bỡn cợt trên ngàn hoa lá""
Hai chữ ""Đợi Chờ "" sao em không hờn giận được hả anh ?
***
Hờn ai khói lãng mây choàng đợi
Giận kẻ mờ giăng gió bỡn chờ.
***
Hay vô cùng hai câu nầy.Đối từ đối ý sâu sắc .
Như khói lãng(lãng du ) để mây choàng đợi.
Choàng đợi(mỏi mòn ) cơn mưa tìh yêu?
Giận kẻ mờ giăng gió (bỡn cợt ) để tìm vui ?
Kẻ mờ giăng gió người đi xa bóng mờ nhân ảnh như cơn gió thoảng đưa vù ...vụt mất.!làm rung động lá cành, tả tơi hoa nụ.
Tình như mây khói giăng bũa phủ tâm hồn...Ai đã ra đi từ thuở ấy tìm mơ xây mộng bỏ kẻ ở lại se lòng.trong những chiều quạnh hiu cô đơn mà nhớ mà mơ mãi một bóng hình.

Thôi đã hết còn đâu nữa mộng tình thuở trước .Còn đâu vọng ảo ngày xưa cũ...Tất cả chìm sâu vào những cơn mộng mị..rồi sẽ lãng quên.!...
***
Thấy buổi người đi tìm cõi mộng
Se chiều kẻ đợi thấy lòng mơ.
Còn đâu vọng ảo ngày xưa ấy.
Giấc điệp chìm sâu vẫn, thuở nào.
***
Văng vẵng bên tai bổng nghe tiếng ai hát.:
""Sương chiều rơi....em về trong cô lẻ...
Mong sớm đón người yêu...Bạn bè thấy thương thương...
Vì sao em đứng đó...chờ ai mà thẹn thùng...

Chờ đợi người yêu còn gặp mặt nên thẹn thùng thêm duyên dáng
Ở đây tác giả chờ kẻ mộng trong tuyệt vọng đơn đau ..ôi thật đắng cay vô tả...
Bài thơ CHIỀU của Bích Yên Nguyễn với những áng mây, sương khói, gió lùa hòa trộn với nỗi lòng của người cô phụ tạo nên một bức tranh sầu buồn ảm đạm như mây chiều giăng lối nhỏ...
Thơ hay .cảm xúc vô.cùng.!...

Lời bình : Phạm Văn Niêm

7/6/15

Phải lòng Tuyết Thủy Tinh

Tuyết Thủy Tinh - Sự lạnh lùng mỏng manh! Nó không là băng, không cứng sờn, tê buốt. Nó mềm mại như hàng ngàn mảnh vỡ của một ánh sao xa, lung linh và khó thấy...

Những hạt tuyết như pha lê trong suốt, phản chiếu rất nhạy cảm với những màu sắc, dư vị và biến động của cuộc đời. Những hạt tuyết long lanh, bé nhỏ li ti, mỏng manh dễ vụn... Sẽ là buồn lắm, tiếc lắm nếu ai đó vụng tay sờ vào làm vỡ nó. Người vụn tay đáng trách hay vì tuyết quá mong manh? Không, đừng trách người kia, cũng đừng giận tuyết,vì dù sao họ cũng quyến luyến nhau.

Nhận ra vẻ đẹp của tuyết, cảm được cái sắc trong có hồn của tuyết là người đó. Đặt cả sự trân trọng chân thành và niềm cảm phục lẫn xót thương, người kia cố gắng bằng hết sự nhẹ nhàng có thể để sờ lên tuyết, để hi vọng được đặt nó ở trong tay và sưởi ấm nó ở trong lòng.Lúc ấy, tim người ta bỗng rùng lên bất giác một cảm xúc không thể nói hết thành lời của niềm vui sướng,của sự biết ơn, của tình thương đột nhiên khởi phát - Một sự gắn bó tự nhiên được kết thành đầy mãnh liệt khăng khít bất ly giữa người ta và tuyết vùng lên sống! 



Không biết tuyết có cảm nhận được điều gì tương tự như thế không? Nhưng với người kia, ngay lúc được chạm vào những hạt tuyết thủy tinh long lanh, trong suốt ấy, lòng người ta chợt nhiên đã có một phần là của tuyết. Có cái gì đó đã gắn kết họ lại với nhau như một cặp tri âm, một đôi tri kỷ "tương khí tương cầu" - thứ mà thế gian này nhiều khi muốn có, theo đuổi cả đời mà chẳng thể tìm ra lại đến với người ta chỉ trong vài khoảnh khắc. Một thứ định duyên, một sợi tơ hoặc nghĩa đã vướng sẵn chỉ chờ giây phút để họ gặp nhau như thế. Một thứ gì đó sẵn có đã tạo nên một sự "chợt nhiên" bất ngờ mà chỉ người trong cuộc mới hiểu hết được thôi.

Tuyết vì mang hơi lạnh giá ở trong mình rất cần hơi ấm. Tuyết chồng khít lên nhau thành lớp, trải kề nhau phủ ấp suốt mùa đông. Và lạnh! Nỗi lạnh bao giờ cũng tràn về những nỗi sợ của cô đơn và trống trải. Tuyết thủy tinh như mảnh lòng trong trắng, sẽ làm sao để trốn khỏi nỗi niềm cô sầu, hiu quạnh ở thâm tâm. Lóng lánh như những thước hồn nhạy cảm, dễ tổn thương, mặc dù cái khí lạnh quanh nó hay khiến người đời nhầm tưởng, đặt vội, gán cho nó cái nghĩa khó gần và lãnh đạm vô tâm để rồi tránh né nó, chê bai, xem thường nó.
Người đời đã nghe qua nước mắt chảy thành sông, thì cũng biết lệ lòng ngưng thành tuyết. Hạt tuyết, vì đã nếm đủ đắng cay và thấm cả giọt nước mắt khổ đau lẫn giọt máu lòng rỉ xát vết thương tâm, mới đọng thành được thế. Vẻ đẹp đó, sự thanh thoát mổng manh đó là cả một sức mạnh, một sự chống chịu sau tất cả những đau thương. Nó là vẻ đẹp sau cùng còn sót lại, kết tinh của giọt lệ đã trải trầm luân...
............!!!

6/6/15

Viết cho yêu thương không tồn tại

Người dưng mãi chỉ là người dưng!

Dẫu đã tha thứ những gì anh lừa dối với em, những lời anh làm em đau lòng, những gì anh lợi dụng em, nhưng em phải nhìn thẳng vào sự thật! Rằng anh có yêu thương gì em đâu, và rằng anh có đáng để cho em yêu thương vô bờ bến như vậy không? Anh có là người cứu mạng em không? Có là người đón em, lúc em say xe, ói tới mật xanh, xuống xe bus mà ngồi bệt xuống bên đường, người này ngó qua người kia ngó lại,phải gọi con bạn thân ra đón, nó là mà ngã người vào thân hình nhỏ nhắn của nó, thấy mà thương, nt cho anh thì anh chỉ một câu vậy thì may quá, anh đi ngủ đây...


Hay anh chỉ xem em như con rối, cần thì đến không cần thì đi, lừa dối mãi!...

Thật em không tin được sao anh có thể nào đối xử với một người luôn đối tốt với anh, luôn yêu thương anh! Anh không thấy xót sao? Phật dạy: NHÂN CHI SƠ, TÍNH BỔN THIỆN ! Mà sao lại như vậy?

Dừng lại thôi, tốt nhất là như vậy, là tốt cho em, và cả anh nữa, để anh không phải mắc công suy nghĩ ra những chiêu trò lừa dối, mệt óc, để em không phải khóc thầm, cuộc đời em đã đủ sự đau lòng rồi, cô độc thì em chịu thôi,... vậy nên cuối xin anh đừng quay lại làm phiền, bởi em đã chặn các lối liên lạc lại rồi,... 

Anh đã từ chối em , không kết bạn facebook, cũng giấu hết thông tin về anh, vậy thôi, anh bình an nhé, em sẽ không dõi theo anh nữa,,.... cuộc đời sau này, hy vọng ta đừng gặp lại nhau!
Viết những dòng này gửi tới nơi bờ cát sóng biển rì rào, nơi mà khi viết lên nó, những con sóng sẽ xóa mờ và hòa tan nó vào lòng nước biển mênh mông, nơi mà chỉ có tiếng sóng biển và gió biển, Hương biển.... Viết cho yêu thương không tồn tại, mà chỉ âm ỷ trong lòng người con gái có nét nhìn xa xăm, nhàn về nơi không có cái gì tồn tại đó....

4/6/15

SỐNG ĐỂ LÀM GÌ?

Có thể bạn trả lời ngắn gọn, chung chung: Mục đích cuộc sống là thành công và hạnh phúc. Có bạn liệt kê hơn cả trang giấy với tất cả những đòi hỏi từ tiền bạc, tài sản, sức khoẻ, danh tiếng để thoải mái, sung sướng… Có bạn cao thượng : Sống không nên tham lam và ích kỷ, sống để làm theo lý tưởng, để giúp đỡ người khác và mang hạnh phúc đến cho mọi người… Như vậy, tùy vào hoàn cảnh và mục tiêu riêng, mỗi người sẽ có câu trả lời khác nhau và câu trả lời đó sẽ còn tiếp tục thay đổi. Cho nên, bạn hãy sống như bạn cảm thấy là đúng đắn và hãy đi đến những miền mà trái tim bạn chỉ lối, như vua hài Charlie Chaplin từng nói : “Cuộc sống như một màn kịch không có phần tập dượt trước. Bởi vậy hãy hát ca, nhảy múa và yêu mỗi giây phút của cuộc đời bạn trước khi vở kịch hạ màn không một tiếng vỗ tay”.

NHỮNG ĐIỀU LÃNG PHÍ NHẤT TRONG CUỘC ĐỜI

Sức khoẻ: Lúc trẻ, người ta thường ỷ lại vào sức sống tràn trề nên họ làm việc như điên, vui chơi thâu đêm, ăn uống vô điều độ… Cứ như thế, cơ thể mệt mỏi và lão hoá nhanh. Khi về già, cố níu kéo sức khoẻ thì đã muộn.
Thời gian: Mỗi thời khắc “vàng ngọc” qua đi là không bao giờ lấy lại được. Vậy mà không hiếm người ném 8 giờ làm việc qua cửa sổ. Mỗi ngày, hãy nhìn lại xem mình đã làm được điều gì. Nếu câu trả lời là “ không”, hãy xem lại quỹ thời gian của bạn!
Tiền bạc: Nhiều người hễ có tiền là mua sắm, tiêu xài hoang phí trong phút chốc. Đến khi cần một số tiền nhỏ cũng phải đi vay mượn. Những ai không biết tiết kiệm tiền bạc sẽ không bao giờ sở hữu được một gia tài lớn.
Tuổi trẻ: Là quảng thời gian mà con người có nhiều sức khoẻ và trí tuệ để làm những điều lớn lao, vậy mà có người đã quên mất điều này. “Trẻ ăn chơi, già hối hận” là lời khuyên dành cho những ai phí hoài tuổi thanh xuân cho những trò vô bổ.
Cơ hội: Cơ hội là điều không dễ dàng đến với chúng ta trong đời. Một cơ may có thể biến bạn thành giám đốc thành đạt hay một tỷ phú lắm tiền. Nếu thờ ơ để vận may vụt khỏi tầm tay, bạn khó có thể tiến về phía trước.
Nhan sắc: Là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ. Có nhan sắc, bạn sẽ tự tin và chiếm được nhiều ưu thế hơn so với người khác. Tuy nhiên, “tuổi thọ” của nhan sắc có hạn. Thật hoang phí khi để sắc đẹp xuống dốc. Hãy chăm sóc mình ngay từ bây giờ.

5 VIỆC CỦA ĐỜI NGƯỜI

Việc thứ nhất: Đọc kỹ một cuốn sách. Sách hay có thể làm rung động trái tim của bạn.
Việc thứ hai: Nắm vững một nghề. Giỏi một nghề sẽ làm cho cuộc đời bạn thiết thực hơn và cũng đủ để nuôi sống gia đình bạn. Đừng xem nhẹ những việc nhỏ mọn. Nhỏ nhưng độc đáo cũng trở thành có giá trị.
Việc thứ ba: Có một gia đình hoà thuận. Người xưa nói : “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”. Với số đông trị quốc bình thiên hạ hơi xa xôi, nhưng xây dựng một gia đình hoà thuận là có thể làm được và hiện thực hơn rất nhiều.
Việc thứ tư: Luôn mang những tình cảm tốt đẹp trong lòng. Chỉ cần lòng ta trong sáng thì thế giới này mãi mãi tràn ánh nắng mặt trời. Mà biện pháp duy nhất làm cho lòng được trong sáng là có một trái tim biết yêu, trong trái tim đó chỉ chứa đựng tình cảm tốt đẹp mà thôi.
Việc thứ năm: Làm một người tốt. Đừng coi việc thiện nhỏ mà không làm, đừng coi việc ác nhỏ mà làm. Làm nhiều việc tốt nhỏ nhỏ dần dần sẽ trở thành người tốt. Thế giới này có thể không cần nhiều anh hùn, nhiều thiên tài, nhưng rất cần những người tốt.
Làm tốt những việc bình thường trên đây, cuộc đời bạn sẽ phát ra thứ ánh sáng kỳ diệu. Có thể cuộc đời bạn không oanh liệt nhưng lòng bạn chân thành , tất cả những việc cần làm bạn đã làm đủ, bạn đã sống đúng với mình và với cả thế gian này.

14 ĐIỀU RĂN CỦA PHẬT

1. Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình
2. Ngu dốt lớn nhất của đời người là dối trá
3. Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
4. Bi ai lớn nhất của đời người là ghen tị
5. Sai lầm lớn nhất của đời người là đánh mất mình
6. Tội lỗi lớn nhất của đời người là bất hiếu
7. Đáng thương lớn nhất của đời người là tự ti
8. Đáng khâm phục lớn nhất của đời người là vươn lên sau khi ngã
9. Phá sản lớn nhất của đời người là tuyệt vọng
10. Tài sản lớn nhất của đời người là sức khoẻ, trí tuệ
11. Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm
12. Lễ vật lớn nhất của đời người là khoan dung
13. Khiếm khuyết lớn nhất của đời người là kém hiểu biết
14. An ủi lớn nhất của đời người là bố thí