13/6/15

Nhật ký ngày 12 tháng 6

Ngày 12.6.2015 tôi bắt đầu viết nhật kí.

Tôi viết ra đây cốt là để lưu giữ lại cái cảm giác lúc này.
Anh - một người sẵn sàng làm bất cứ thứ gì vì tôi, một người yêu hết mình, một người cho tôi tất cả những thứ mà tôi muốn, một người đôi xử tốt và ấm áp với tôi. Tôi yêu anh. Nhưng tôi đã mắc phải một sai lầm to lớn mà bản thân tôi không thể nào biết được. Tôi không trân trọng anh, tôi đánh mất anh dần qua những lần cãi nhau vô lí chỉ vì tôi thích thế, đánh mất anh qua những hành động mà anh không thích nhưng tôi vẫn ngoan cố làm, đánh mất anh qua những lần tôi "uh" mặc dù anh bảo tôi phải "dạ" vì đó là phép lịch sự tối thiểu đối với một người lớn tuổi hơn mình là anh, đánh mất anh qua những lần tôi vô tâm làm anh buồn... 


Sai lầm của tôi cứ tiếp diễn và anh thì chịu đựng. Đến một ngày anh ra đi, bỏ lại tôi giữa bộn bề nỗi nhớ thì tôi mới hiểu là mình cần anh như thế nào. Anh - một chàng trai đầy niềm kiêu hãnh đã nhún nhường trước tôi, cho tôi cái quyền mà những cô bạn gái cũ chưa bao giờ có được. Anh - trao cho tôi cả niềm hi vọng và tin tưởng để rồi nhận lại từ tôi là sự tổn thương. Tôi ngu ngơ vô tâm, vô trách nhiệm trước tình cảm mà anh dành cho tôi, và cả tình cảm mà tôi dành cho anh. Cái khoảnh khắc mất anh, tôi hiểu được là mình đã phạm phải sai lầm to lớn nhường nào. Tôi cảm nhận được nỗi đau của anh, sự cô đơn, tổn thương của anh. Tôi tự hỏi làm sao tim tôi có thể đập theo nhịp trong khi nó đang đau đớn như muốn xé nát cả con tim như vậy? 

Và tôi hiểu cái cảm giác làm người mình thương yêu nhất tổn thương nó đau như thế nào. Đau như xé lòng. Tôi khóc ngất đi. Hi vọng những giọt nước mắt đau thương kia có thể làm mát con tim đau đớn đó, nhưng không. Tôi càng khóc càng mất kiểm soát. Tôi như phát điên lên. Tôi năn nỉ, cầu xin, bấn loạn. Sau tiếp những ngày sau đó tôi vẫn không bỏ cuộc. Tôi nhắn tin cho anh, tìm đến a. Cố gắng xoa dịu cơn đau trong anh một cách bất lực. Anh vẫn còn yêu tôi. Anh vẫn quan tâm tôi. Điều đó làm tôi vui lắm và cảm thấy bản thân mình đã có chút hi vọng. Rồi vào đêm đó, tôi lại phạm phải sai lầm. Sai lầm của tôi là nhớ anh quá nhiều, tôi nói chuyện với anh đến tận khuya, vô tình tôi nhắc lại nỗi đau trong anh. Tất cả sự đau đớn đó rủ nhau ùa về trong anh làm chàng trai mạnh mẽ của tôi đã không còn chống chọi nổi nữa rồi. Anh sợ. Anh không còn can đảm, dũng khí để mà yêu, tin tôi lần nữa. Anh quyết định từ bỏ tôi sau khi trao cho tôi ngần ấy yêu thương. Cái cảm giác cho đi tất cả niềm tin để rồi bị người mình thương yêu chiều chuộng nhất phá tan nó hẳn là đau đớn lắm. 


Chỉ cần nghĩ đến tội phạm tày đình mà tôi đã gây ra cho anh cũng đủ để rơi nước mắt. Tôi muốn bù đắp cho anh, muốn được yêu anh, muốn được làm tất cả cho anh như cái cách mà anh đã làm cho tôi. Nhưng anh không còn cho tôi cơ hội nữa rồi. Tôi đã nói với anh là tôi sẽ chờ. Chờ đến khi anh mở lòng ra với tôi một lần nữa. Tôi sẽ vẫn cứ bám víu lấy anh như một đứa trẻ không biết nghe lời. Tôi sẽ dẹp bỏ niềm kiêu hãnh, lòng tự trọng của mình qua một bên mà chờ đợi anh. Tôi muốn sửa chữa những sai lầm của mình, muốn chứng minh cho anh thấy tình yêu tôi dành cho anh to lớn nhường nào. Tôi sẽ chờ anh vì tôi có thể. Tôi sẽ thay đổi con người tôi, thay đổi tất cả, sống vì anh. Tôi sẽ cho anh thấy nỗ lực của mình. Chỉ cần anh mở lòng với tôi một lần nữa, tôi sẽ không bao giờ để anh phải thất vọng. Tôi cần anh.

Nếu một ngày nào đó tôi kiệt sức đến nỗi không còn khả năng chống chọi với cơn đau này, ai đó làm ơn hãy nhắc tôi đọc lại bài viết này. Tôi sẽ hiểu là nỗi đau mà tôi đang chịu đựng chả là gì so với những gì mà tôi đã gây ra cho anh. Tôi sẽ vẫn cố gắng vì mục tiêu sống của mình, đó là anh. Người con trai em yêu rất nhiều.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét