10/6/15

Cuộc sống âm thầm

Ngày... tháng... năm...

Ngày lại ngày chỉ trong căn nhà này. Quanh đi quẫn lại không biết đến cuộc sống bên ngoài ra sao. Chỉ có mỗi niềm vui duy nhất là đứa con nhỏ.
Cuộc sống ở nhà chồng, không có người thân, bạn bè. Cô đơn, buồn tủi.
Có người có thể nhờ vả, tâm sự, duy nhất là chồng - thì chồng lại chẳng hề quan tâm, hỏi han một câu. Tại sao lại trở nên như thế chứ?



Từ ngày sinh con đến giờ tại sao anh lại thay đổi nhiều vậy. Chẳng lẽ anh đã hết yêu em rồi ư. Anh đã chán em ruồi???
Em đã sinh con cho anh một đữa con kháu khỉnh. Đã ở nhà để chăm sóc con. Vậy mà, cứ mỗi khi đi làm về không đi chơi thì anh cũng ngồi ôm máy tính. Đã lâu lắm ruồii chẳng hề có lấy một câu quan tâm, một cử chỉ tình cảm.
Đã bao đêm em nằm khóc một mình anh nào đâu có biết. Mà có lẽ,anh biết nhưng rồi anh cũng mặc kệ thôi.

Em buồn tủi nhiều lắm anh biết chứ? Sống cùng anh trong một nhà, gặp anh hằng ngày mà cứ như xa lắm. Cứ mỗi đêm lúc con đã ngủ say em rất muốn được anh ôm vào lòng như hồi trước một lúc. Để tình cảm vợ chồng được ấm áp hơn.
Nhưng cái em nhận được là gì? Chỉ tiếng ngáy ngủ hoặc đeo tai phone nghe nhạc mà thôi. Sao anh lại trở nên lạnh lùng với em như vậy chứ.

Anh của ngày xưa và bây giờ khác nhau nhiều quá. Vợ chồng ăn ở với nhau hằng ngày mà nhiều lúc em thấy như nhớ anh quá. Muốn được sà vào lòng anh, được anh âu yếm, được anh ôm thật chặt như ngày xưa.
Anh có biết hằng đêm em thức nhìn anh ngủ không? Nhiều lúc em muốn quàng tay qua ôm anh một tí nhưng lại sợ anh bỏ ra. Lúc đó càng buồn và hụt hẫng hơn. Đáng lẽ có con rùi thì chúng ta phải vui vẻ, hạnh phúc hơn chứ? Nhưng sao lại lạnh lùng, buồn tủi hơn thế này. Có bao giờ anh hiểu được cho tâm trạng của em không???

Viết bởi: noilongmuonnoi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét