14/6/15

Con có lỗi...

Ba mẹ ơi, con buồn!!!

Hôm nay sao tiết trời lạnh quá, mưa rơi từng hạt tí tách ngoài kia như mang nặng trĩu nỗi buồn, từng hạt mưa là những hạt buồn gieo vào tâm hồn con... 
Hôm nay con buồn quá!, đã rất lâu rồi con mới có cảm giác này, con tưởng đã dứt bỏ được nó từ rất lâu rồi nhưng không phải, cái cảm giác của ngày đầu tiên mẹ đưa con đi học, cái cảm giác thoáng thấy khi con làm điều gì khiến ba phải buồn, con không hiểu vì sao hôm nay con có cảm giác này, con thật không hiểu nổi, ngoài trời mưa từng hạt nhưng sao lòng con đau quặn thắt... con lo lắng, con... từng dòng nước mắt sao cứ tự tuôn, con lo lắng một ngày nào đó con không được nhìn thấy ba và mẹ nữa, không hiểu sao con lại như thế này nhưng hôm nay con rất thành thật với bản thân con.

Con là một đứa con trai đã từng học được cách làm sao để trở nên mạnh mẽ, nhưng hôm nay con lại trở về là một đứa trẻ yếu đuối ngày nào, hôm nay con cảm thấy rất rất buồn, canh 3 rồi con vẫn ngồi đây, từng cơn gió buốt giá lùa qua cửa sổ nơi mà ko còn hơn ấm nào cho con! con buồn quá... Con nghĩ lại, con thấy rất có lỗi với ba mẹ, là một thằng con trai, từng nay tuổi đầu mà chưa lo được cho ba mẹ mà toàn phải để ba mẹ lo cho, thực sự con quá có lỗi với ba mẹ. Con xin lỗi ba mẹ nhiều lắm...
 

Con sợ một ngày nào đó con chưa đủ lớn mà phải rời xa ba mẹ thì ba mẹ biết phải làm sao. Ba mẹ biết phải sống thế nào trong khi con rời xa. Hôm nay con bị ốm ba mẹ à,,, con không biết mình bị làm sao, con lại nhớ ngày mà con mới xuống thành phố học, ôi cái ngày ấy sao thật thảm thương, con bị siêu vi tưởng như không qua khỏi, cả gia đình trên quê đã sốt vó lo cho con dưới này, mẹ đã không ngần ngại bỏ cả công việc để xuống đây với con, còn ba thì không ngừng gọi điện hỏi thăm con, con cảm thấy thật hạnh phúc lắm, con nhớ lúc đó cái cảm giác khó thở, ăn thì không ăn được, trong bụng thì không có gì mà lúc nào cũng nôn với đau bụng đi ngoài, con tưởng mình không qua khỏi nhưng mẹ cứ bắt con ăn để lấy sức mà vượt qua. 

Rồi đến lúc con không chịu nổi, mẹ đã đưa con vào viện chạy khắp nơi để con được khám đầu tiên :(, Và rồi con đã khỏi bệnh, lúc đó mẹ có biết là đứa con này yêu mẹ đến chừng nào không? :(((( Con buồn quá, con muốn khóc, con khóc vì ba mẹ đã hi sinh quá nhiều cho đứa con này... Hồi nhỏ khi bị thương hàn con cũng như vậy, cũng suýt một lần không qua khỏi. Ốm cả tháng trời nhưng con không biết phép màu nào đưa con qua được nó! Con nhớ những ngày mẹ chăm sóc cho con từng miếng ăn giấc ngủ khi con ốm, luôn bên con khi con bị sốt, con mở mắt ra lúc nào mẹ cũng kề bên... Ôi chao tay mẹ thật ấm áp biết bao. 

Ngày hôm nay cũng vậy, tại nơi này, bây giờ con đang rất mệt... khi ngoài trời cứ mưa những hạt buồn rơi vào tim con sao con quặn thắt, trời lạnh lắm ba mẹ à. Chắc cũng không lạnh bằng cái lạnh trên quê mình đâu mà. Con có cảm giác bất an, con lo lắng và lo sợ cho chính con. Con sợ con không đủ sức khỏe để bước tiếp. Con sợ một ngày nào đó con không bước được nữa, hiện tại con đang bị gục ngã vì đôi chân tê cứng, làm sao con bước tiếp được đây hả mẹ? Con có nhiều nỗi lo lắm, con không bước tiếp được nữa thì ai sẽ lo cho mẹ và cả ba nữa, cả 2 tuần nay con không ăn được gì rồi, con ăn mà toàn bị đau bụng thôi, con nghĩ là nó không bình thường rồi ba mẹ à :((((((, Ôi sao lại có thứ bệnh quái ác như vậy chứ hichic... 

Hơn 1 năm trước mẹ đưa con đi nội soi con tưởng mình ra đi từ đó rồi, thực sự con lo lắm. Nhưng kết luận của bác sỹ khiến cả nhà ta vui mừng. Con không biết kết luận đó có phải đúng của con không nhưng từ đó đến giờ con vẫn nơm nớp lo sợ vì triệu chứng nó ba mẹ à :'(. Cả đến ngày hôm nay con vẫn thấy nó hiện hữu bên con, con sợ và nó đã trở thành ám ảnh với con mất rồi ba mẹ à :'(. 
Đôi khi con buồn lắm, rất buồn vì mới 20 tuổi đầu đáng lẽ ra là cái tuổi sung sức nhất đời trai lại bị vướng vào những căn bệnh như vậy. Có khi đang đi chơi cùng bạn cũng bị, nhất là những hôm thi cử căng thẳng con đành phải nhịn đói để gạt bỏ nó, hôm trước con mới bước vào phòng thi mới đặt bút viết bài đã phải chạy vội vào WC, Ôi sao con cảm thấy khổ quá :'(, bạn bè con đứa nào cũng khỏe mạnh, mình con ốm yếu, con thực sự rất buồn. 

Người ta nói có bệnh thì chữa nhưng vô bệnh viện rồi thì số phận bỏ mặc cho định mệnh thôi ba mẹ à :'(... Con đang rất lo lắng cho tương lai của con, con bị như thế này rồi sao tiếp tục theo đuổi ngành này trong khi nó liên quan mật thiết đến sức khỏe, cả đời ba mẹ vất vả nuôi con nên người mà con lại bị thế này. Ôi không... con tuyệt vọng quá !!! :(((((((... Ba mẹ ơi, con phải làm sao???? Con phải làm sao bây giờ :'((((((((... Nỗi buồn cùng cực, con đang rất tuyệt vọng, con mệt lắm, con mệt cả thể xác lẫn tâm hồn...Mặc dù nụ cười luôn nở trên môi nhưng cuộc sống của con chưa bao giờ là ổn cả ba mẹ à. Cuộc sống này không công bằng chút nào đúng không ba mẹ, người ăn không hết kẻ lần chẳng ra... Nhưng con đành phải chịu thôi vì cuộc sống mà ba má, khi sinh ra ai cũng như nhau mà tại sao con hơi bất hạnh sao có đủ sức khỏe để bước tiếp bây giờ :'(((((((((

Đôi khi con tự hỏi có phép màu nào giúp con vượt qua nó không. Vì ba mẹ con muốn con vượt qua nó nhất định con phải vượt qua nó. Khổ đến mấy con cũng sẽ cố gắng hết sức, ba mẹ ơi, con sẽ trở về với ba mẹ nhưng không phải về tay không, con phải lấy lại những gì đã mất, con phải bù lại những gì con không được có. Con phải bù đắp lại cho ba mẹ những ngày ba mẹ phải chịu đựng đắng cay khổ cực vì con. Con sẽ mạnh mẽ hơn, con phải vượt qua nó đúng ko ba mẹ :'(, Con ở nơi xa nhưng luôn hướng về ba mẹ, ba mẹ hãy đợi con trở về nhé!. Con yêu ba mẹ nhiều lắm! con sẽ vượt qua nó vì ba mẹ, vì chính con chưa thể ra đi trong khi con chưa làm được gì cả. :'(((((

Nhật ký đứa con nơi xa (Tphcm_3h44_14/06/2015)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét