14/6/15

Mùi thời gian

Mảnh vườn sũng nước sau trận mưa đầu hạ. Đám lá căng mọng, mướt mát. Những vảy nước li ti, vương bám trên màng mao diệp. Hồ như run rẩy trước sự mỏng manh. Chúng tìm nhau, đọng giọt, nặng dần, rồi buông thót. Những tiếng tạch, tạch… đục trầm, như một sự quan hoài, cố vọng, trước khi thấm vào lòng đất.

Một buổi sáng như thế, lâu lắm rồi, lâu như câu chuyện cổ xưa xửa xừa xưa.
Nó lũn cũn - hàng giậu - những lùm cây dại. Và mẹ nó, bằng những nút lạt tre, cặm cụi vá lại những khoảng rào, trống hoác bởi thời gian.


Nó chợt chun mũi, Một thứ mùi lạ hoắc. Hăng hẳng, ngầy ngậy. Không hẳn thơm mà cũng không rõ thối. Vừa như rất nặng mà lại quá đỗi mông lung… Thứ mùi ấy, gần giống như mùi khói bếp, mà lại mang khí lạnh của hơi sương. Thơm thơm mùi cơm nếp, nhưng lại lẩn quất vị khăn khẳn của sình lầy. Nó khiến người ta sây xẩm, nhưng lại bắt người ta cứ muốn hít thêm, cứ muốn nhấm nháp. Nó, vừa như xua đuổi, vừa như là sự chiêu tuyết.

Mẹ nó bảo : “Đấy là mùi ma nấu cỗ”!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét